Thứ Năm, 5 tháng 7, 2012

KHOẢNG LẶNG - Thơ Ngưng Thu




 

Chiều buông,nắng ngả bên đồi vắng
Sương nhạt nhòa cây,dáng núi xa
Trăng xưa bắt bóng chưa về kịp
Thả  lời thi cổ dưới hồn hoa...
Nắng vội ngoảnh đi,chiều chết lịm
Đêm sâu hun hút tiếng kinh cầu
Chuông nguyện hồn ai rơi từng giọt
Chạm vào khoảng lặng chốn thâm sâu
Bước chân dẫm nhẹ lên thềm cũ
Tưởng mùa lá rụng,hóa rêu xanh
Mộng xưa vàng võ - quên : im tiếng
Bỏ lại đồi  hoang trái tim lành .

Ảnh Iternet
Ngưng Thu

TƯƠNG TƯ


TƯƠNG TƯ
 








 
Chiều buồn nhìn áng mây trôi 
Nhớ thương em nhớ thương người tình xa
Mưa buồn nhả xuống bao la
Nhả tình anh xuống mượt mà lòng em
Đêm qua tỉnh giấc êm đềm
Đi về với nỗi buồn tênh riêng mình
Còn gì đâu ? chỉ không thinh...
Và chiều nay chỉ có mình em thôi

Chắc là sông vẫn dòng trôi
Chắc là không chỉ một tôi yêu chàng 
Chắc thu giờ lá vẫn vàng 
Chắc người bên ấy chẳng màng đến tôi

Giấc tình …chắc cũng xa xôi
Nổi buồn chắc cũng mình tôi một minh
Chiều nay nắng vẫn lung linh
Nhưng là nắng chỉ vô tình ghé qua

Mơ ngày nắng sáng vườn hoa
Vần thơ tha thiết ...dáng ngà đường xưa
Mơ...Em mơ những giấc trưa
Lời ca lịm ngọt ...Ai đưa em cùng .


Ảnh Internet
Thơ Ngưng Thu

Thứ Năm, 17 tháng 5, 2012

NỖI CÔ ĐƠN CỦA SÓNG



Sóng có đi hết một đời 
Cũng chỉ để vỗ bờ thôi 
Mơ hạnh phúc đơn sơ
Ngày cánh buồm dềnh lên vùng cát ánh 
Dẫu biển chiều nay 
Có dâng màu sóng sánh 
Hoàng hôn chìm 
Giấc mộng cứ băng ngang 
Có lẽ nào 
Biển quá run rẩy trước thời gian 
Chòng chành sóng 
Cứa vào đêm đau nhói 
Biển mênh mông
Cánh buồm thân tròi trọi
Nhức nhối lòng 
Gió cào cấu đêm đen 
Sóng thêu dệt ước mơ 
Ngày khô khốc đan xen  
Nước nóng dần 
Biển cạn màu hanh rát 
Có hay không ?
mảng ngày nghe nhàn nhạt 
Phố đông người 
Nào ai hiểu lòng ta?
Biển rộng cứ bao la
Thấu nỗi Buồm trầm mạn ?
Ngày kệch cỡm 
khoắn sâu vào năm tháng 
Những vết hằn in đậm dấu  tàn phai 
Có thật rồi một ngày 
Sóng cũng phải chia hai ?
Chia bờ cát   
Buộc nỗi đau nhưng nhức
Ta bên nhau 
Là một điều rất thực 
Chạm được rồi 
Sao nỗi nhớ cứ cong vênh?
Ngưng Thu

Thứ Năm, 3 tháng 5, 2012

MƯA RƠI


                                     
                                      Mưa rơi nặng mái phố già 

                                      Chiều nghe vắng bóng người qua chợ đời
                                      Cuối đường cuồn cuộn mây trôi
                                      Rót vào mắt phố những lời mưa tuôn


                                      Giăng giăng những kín sợi buồn
                                      Len len từng giọt vào khuôn tim người
                                      Phạch phành tàu lá chuối tươi
                                      Rũ lên đời ướt mấy mươi trăng tròn


                                      Mơ gì gác tía lầu son
                                      Màu chiều phủ dụ lên hòn phù vân
                                      Thiên thu vọng tiếng xa gần
                                      Mộng đời bám víu ái ân vô thường


                                      Mưa chiều ngưng đọng hạt sương
                                      Lơ ngơ sỏi đá dặm trường nhá nhem
                                      Ru người trọn giấc mơ đêm
                                      Nửa mê nửa tỉnh… bên thềm mưa tuôn .





                                      


                                                                                                      Ngưng Thu

Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2012

VỀ MUỘN - Ngưng Thu




Ta về  nắm hạt sương rơi
Hạt sương tan biến,mặt trời chói chang
Ao chiều đàn sếu bay ngang
Nhởn nhơ chim mộng dệt vàng áo ai
Hững hờ trên mấy phím dài
Hoàng  hôn lắng xuống đàn ai cung buồn ?
Ánh vàng một nữa trăng suông
Y Xiêm một nữa rèm buông thẩn thờ
Êm đềm mấy giọt xuân mơ
Ướt đôi vai nhỏ ; ướt bờ mắt ai ???






HOÀNG LAN NGÀY XƯA - Ngưng Thu












Em có ngang nhà anh chiều nay?

Hoàng  lan còn phảng phất đâu đây...
Tóc ai tỏa  ngát mùi hương cũ ?
Chưa uống mà lòng anh đã say...
Có phải em về trên lối mưa?
Tìm chi kỹ niệm những ngày xưa?
Em đi là chết vần thơ cũ...
Chết cả hồn anh,em thấy chưa?
Có phải em , tình yêu đó không?
Chiều ra ngoài ngỏ đứng buâng khuâng
Hoàng Lan  một đóa trong vườn rụng
Một đóa cô đơn đến vô cùng