Thứ Năm, 17 tháng 5, 2012

NỖI CÔ ĐƠN CỦA SÓNG



Sóng có đi hết một đời 
Cũng chỉ để vỗ bờ thôi 
Mơ hạnh phúc đơn sơ
Ngày cánh buồm dềnh lên vùng cát ánh 
Dẫu biển chiều nay 
Có dâng màu sóng sánh 
Hoàng hôn chìm 
Giấc mộng cứ băng ngang 
Có lẽ nào 
Biển quá run rẩy trước thời gian 
Chòng chành sóng 
Cứa vào đêm đau nhói 
Biển mênh mông
Cánh buồm thân tròi trọi
Nhức nhối lòng 
Gió cào cấu đêm đen 
Sóng thêu dệt ước mơ 
Ngày khô khốc đan xen  
Nước nóng dần 
Biển cạn màu hanh rát 
Có hay không ?
mảng ngày nghe nhàn nhạt 
Phố đông người 
Nào ai hiểu lòng ta?
Biển rộng cứ bao la
Thấu nỗi Buồm trầm mạn ?
Ngày kệch cỡm 
khoắn sâu vào năm tháng 
Những vết hằn in đậm dấu  tàn phai 
Có thật rồi một ngày 
Sóng cũng phải chia hai ?
Chia bờ cát   
Buộc nỗi đau nhưng nhức
Ta bên nhau 
Là một điều rất thực 
Chạm được rồi 
Sao nỗi nhớ cứ cong vênh?
Ngưng Thu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét