Nằm nghe mùa đi ngang cửa
Nhớ hình dáng nổi buồn gầy rọp những ngày xanh
Trong đen đúa của dòng đời không còn nguyên vẹn : em và anh
Nghe như đã nhiều lần tổn thương từ trái tim dần đang vụn vỡ
Mùa đi ....người còn bỡ ngỡ
Nằm nghe mây sà khung cửa
Những chiếc lá xanh bị trốn vào chiều mưa tung túa
Như muốn ngủ chồng lên cơn thịnh nộ bởi trường khúc ve ran
Ngày rồi cũng ra đi cho đêm rơi vào vũng tối của hoang tàn
Tình xa ...cùng người lặng lẽ...
Những chiếc lá xanh bị trốn vào chiều mưa tung túa
Như muốn ngủ chồng lên cơn thịnh nộ bởi trường khúc ve ran
Ngày rồi cũng ra đi cho đêm rơi vào vũng tối của hoang tàn
Tình xa ...cùng người lặng lẽ...
Tình mùa đi ...
Có phải em là thế ???
Nghe dần xa chiều lượn én tầm xuân
Khúc tình ca mùa hạ xuống lưng chừng
Quay trở lại tình cũng thành hư ảo
Người đi... tình cũng ra đi ...
Có còn ai úy lạo ?
Đường trần ...
Ta cô độc mùa đi....
Có phải em là thế ???
Nghe dần xa chiều lượn én tầm xuân
Khúc tình ca mùa hạ xuống lưng chừng
Quay trở lại tình cũng thành hư ảo
Người đi... tình cũng ra đi ...
Có còn ai úy lạo ?
Đường trần ...
Ta cô độc mùa đi....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét